Thằng Vinh

Có lần, ngồi bên bát bún riêu đầy ú ụ,nghi ngút khói, đầy ắp thịt bò và ốc to( đ’ có ốc nhỏ), bên trái là rổ rau sống xanh mơn mởn, bên phải là cốc sữa đậu nành đá với tác dụng triệt sinh lý nam. Mình ân cần nhìn anh và nói
- Ngoài 30 rồi, anh cứ định hút chích mãi thế này sao? ( anh mình sinh năm 81). Nghe em, bỏ đi mà làm người.
Anh rưng rưng nước mắt, hút soàn soạt sợi bún không nói gì. Mình cứ tưởng thế là anh đã thấm, Hóa ra là tại lọ ớt chưng của bà chủ quán cay quá độ, anh nhìn ngon miệng nên trót cho hơi nhiều.
Ấy thế mà mưa dầm thấm lâu, anh cũng bỏ nghiện hút ma túy. Giờ anh chuyển sang bú đá và nghiện lô đề cờ bạc bóng bánh. Tuy bỏ được ma túy, nhưng anh không bỏ được con ngõ Mai Hương với món bún riêu huyền thoại tuổi thơ. Cứ đến giờ bóng lăn hay quay số, anh lại ôm điện thoại ra góc cột điện ngồi lặng lẽ với mình. Nhất định không chịu ăn cái gì khác, hay ngồi quán khác mà chỉ có bún riêu và bún riêu. Một phần, chắc cũng là do quán có wifi cáp quang siêu nhanh, dán pass ngay chân cột điện nên anh dễ vào trang bóng và chuyển đề.
Thời gian trôi qua, các cô bán bún cũng già đi, anh mình cũng đi Nga xuất khẩu lao động. Còn mình, thi thoảng vẫn quay lại tìm bóng dáng ngõ xưa người cũ. Gặp cô mình vẫn không quên chào to. Cô cũng nhớ mặt mình nên đon đả
- Kin phải không con? Thằng Vinh nhà mày dạo này không mua thuốc trong ngõ nữa hả, không thấy qua cô ăn bún. Hay là sốc thuốc chết rồi?
Ôi, bún riêu cua tóp mỡ ngõ Mai Hương, cả một bầu trời kỉ niệm :’( xem tiếp